“Ngươi cưỡng ép bắt nàng ấy đi, nhốt nàng trong mảnh vỡ của thế giới này, cuối cùng khiến nàng buồn bực không vui, không bệnh mà chết.”
“Thậm chí ngươi còn cướp đoạt tinh huyết của ta, khiến người ta sinh con cái của ta ra phục vụ cho hậu bối của ngươi, đồng thời sau khi lựa chọn, thêm vào trận pháp, cướp đoạt huyết mạch.”
Nói xong, Tuyết Chấn Thiên vươn tay ra, đoạt lại sổ đăng ký trong tay Tiết Nghĩa Thiên.
Tiết Nghĩa Thiên vươn tay ra muốn bắt lại, lại bắt hụt.
Ngẩng đầu, lại nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của Tuyết Chấn Thiên, không có phẫn nộ, không có thất vọng, không có bất kỳ cảm xúc nào.