“Nhưng ta rất mạnh, tuyệt đối có đủ năng lực để bảo vệ cho bệ hạ, tung hoành tứ phương.” Tiêu Thiên vung tay chỉ về phía xa, giọng điệu chắc nịch.
Nhưng đối mặt với lời nói hùng hồn của Tiêu Thiên, Tử Nhược Yên lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu như trẫm nói, chỉ cần chàng sống một cách vô lo vô nghĩ thì sao?”
“Chàng chỉ cần nằm một chỗ thảnh thơi, ngủ nướng, tắm ánh nắng mặt trời, ôm Tiêu Ngư Nhi ngáy khò khò trong lúc trẫm phê duyệt tấu chương là được.”
“Dù sao, lúc đó trông chàng rất vui vẻ và thoải mái.”
Tử Nhược Yên nhẹ nhàng kể lại và nhìn Tiêu Thiên với vẻ thương cảm trong ánh mắt, nàng vươn tay ra.