Tử Đế Tôn đang nói thì bỗng nhiên không còn âm thanh, yên lặng nhìn nhạc phụ trước mặt mình.
Mà Tuyết Phú Quý cũng lặng lẽ nhìn ông.
Khóe miệng Tử Đế Tôn hơi run rẩy: “Sẽ không phải là... bọn ta lầm lẫn thứ gì chứ.”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Tuyết Phú Quý mang theo nụ cười, nhìn con rể của mình: “Trận so tài vừa nãy, ngươi còn chưa hiểu được sao?”
Môi của Tử Đế Tôn có hơi khô, chiến lực của bản thân là Đạo cảnh nhị thập giai đỉnh phong.