Nàng nghiêng đầu ngắm nhìn Tiêu Thiên đang ngủ say bên cạnh.
“Tiêu lang quân vẫn còn nghỉ ngơi, vì vậy chàng ấy không phải là người ra tay.” Tử Nhược Yên vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ thuyền Hư Không, nỉ non một mình như đang suy nghĩ gì đó: “Xem ra Lâm Bát Vân có mánh khóe của mình.”
“Mánh khóe gì?” Giọng nói tò mò bỗng vang lên sau lưng.
Tử Nhược Yên quay đầu lại thì phát hiện Tiêu Thiên đã thức dậy từ bao giờ, hắn ngáp dài rồi duỗi người, hình như ngủ rất ngon.
“Chàng ngủ ngon không?” Tử Nhược Yên nhìn Tiêu Thiên và dịu dàng hỏi.