Lưu Mẫn Sinh thở dài, cũng biết đạo lý này.
Chỉ là ông có quan hệ tốt với Nhân Hoàng, là huynh đệ ra sống vào chết, thấy hậu nhân của Nhân Hoàng không có ý chí tiến thủ, có chút phiền muộn cũng là điều bình thường.
Cũng không phải là than thở hậu nhân Tử gia có lòng tham, làm xằng làm bậy.
Ông thở dài vì hậu nhân Tử gia sao có thể ngu xuẩn như thế.
"Lại nói tiếp, người con rể Trương Bằng Vân của bọn họ quả thật là có bản lĩnh, nếu không phải lão phu là thân thể linh, tương đối mẫn cảm, thì đúng là sẽ không phát hiện ra hắn." Lưu Mẫn Sinh vừa nhắc đến vừa nhìn Trương Bằng Vân ở phía dưới.