Trương Phùng nuốt nước miếng, nếu mình tới gần, e rằng chạm phải cự thạch bốc cháy kia sẽ bị đập thành bột mịn nhỉ.
Mà trong hiểm cảnh tử vong trước mắt này lại chính là quê hương của phụ thân mình.
Lúc trước phụ thân vậy mà đi ra từ nơi này?
“Nếu chỉ nói như vậy, cũng không tính là ghê gớm lắm đâu.” Giọng nói của Tử Như Ảnh bỗng nhiên vang vọng.
Trương Phùng giật mình nhìn Tử Như Ảnh: “Nương, cái này cũng chưa tính là quá ghê gớm sao?”