“Hoàng đế Đại Viêm tái hiện, dự đoán là chân thân nhưng đỉnh phong không còn, dù sao lúc trước hắn cũng hiến tế bản thân.”
Đề cập đến đây, ánh mắt Bạch Tôn Nhân hiện ra vẻ tàn nhẫn: “Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cứ đoạt hết đi.”
“Đoạt hết?” Sắc mặt Tử Bá Nghiệp khẽ biến.
Người có tên cây có bóng, hắn vẫn rất kiêng kị hoàng đế Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh.
“Bệ hạ, người quên trải nghiệm lúc trước bị đuổi ra phố, ăn xin suốt dọc đường à?” Lúc này, Bạch Tôn Nhân bổ sung: “Căn cơ của chúng ta không vững, mọi thứ mà hiện giờ chúng ta sở hữu có thể sụp đổ bất cứ lúc nào...”