“Nếu đối phương mượn chuyện trộm heo, điệu hổ ly sơn thì phiền phức.”
“Chuyện này làm tốt, ta giảm cho ngươi mười một ngàn chín trăm chín mươi chín linh thạch tiền nợ.”
Long Khâu Bạch đứng thẳng, gật đầu với Tiêu Thiên: “Ta sẽ giữ nhà cẩn thận, xin ngài yên tâm.”
Tiêu Thiên gật đầu, một tay xách Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo, lăng không bay lên, lao về núi Thanh Viêm.
Không chỉ có như thế, lúc Tiêu Thiên phóng lên cao, bắt đầu hơi chút thả cảm giác ra.