“Thịt nướng hôm nay làm ngon đấy, đặc biệt là phối hợp với hương liệu đặc chế của tộc chúng ta...” Chiến Vô Song khen ngợi hết lời, gật gù đắc ý.
Trong ngự thư phòng.
“Thật đáng tiếc, vậy mà lại để cho tên kia chạy mất rồi.” Lạc Nữ Ái tức giận bất bình, bóp cổ tay, “Ta còn chưa đánh cho đã nữa, một lũ hèn nhát.”
Tử Nhược Yên ở bên cạnh lắc đầu, duỗi tay chọc vào trán Lạc Nữ Ái: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đối phương không có quân cứu viện, không có quân mai phục, vận may của ngươi rất tốt, chứ không phải là đánh chưa đã!”
“Nói tóm lại, thực lực của tộc Huyết Văn này rất lợi hại đó.” Lạc Nữ Ái xoa cằm, cái đuôi ở sau lưng đung đưa qua lại, “Hình như bọn họ là thể tu nhưng lại càng mạnh mẽ hơn nhưng tại sao...”