“Ngươi hẳn nên biết mục đích của chàng khi cứu ngươi là để làm gì, vậy thì tốt nhất là…”
Tử Nhược Yên nhìn Long Khâu Bạch Thanh vừa bận nhai thức ăn đến phồng cả hai má vừa quay đầu lại nhìn nàng, Tử Nhược Yên lập tức im bặt.
Bên cạnh Tử Nhược Yên, Lạc Nữ Ái cũng nhìn sang Long Khâu Bạch Thanh: “Ngươi ở bên đó đánh trận mà không được cho ăn uống sao?
“Đương nhiên là có người phụ trách cơm nước nhưng mùi vị kém xa ở đây.” Long Khâu Bạch Thanh nhai kỹ nhưng lại có thể phát ra âm thanh.
Long Khâu Bạch Thanh quay đầu, liếc thấy bàn ăn sáng thịnh soạn trước mặt: “Chúng ta có thể vừa ăn vừa trò chuyện, không nên lãng phí công sức của Chung thừa tướng.”