Giả Bôn Thỉ gật lấy gật để, khom người lui lại, rời khỏi tòa đình này. Hắn ta cứ đi được ba bước lại ngoảnh đầu nhìn lại, như thể lưu luyến khó rời.
Trước khi đi, hắn ta còn hô to: "Gia gia, ngày mai tôn nhi ngoan của ngài lại đến. Ngài phải nghỉ ngơi cho tốt đấy."
Cảnh này đúng là ông từ cháu hiếu.
Giả Bôn Thỉ rời khỏi tòa phủ giữa biển mây, đứng ngoài cửa phủ đệ thở dốc.
"Còn sống!" Giả Bôn Thỉ mặt mày tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm, cả người như vừa được vớt ra khỏi nước.