Lúc này, bọn họ ở địa bàn của quân địch, trên ý nghĩa nào đó, xem như xâm nhập phía sau của địch.
Về phương diện khác, Tử Nhược Yên cũng coi như là rõ ràng một chút, đại khái tình huống trên hư không cũng không khác mấy với bên quê hương của các nàng.
Nhưng mà phụ cận không nhìn thấy thế giới giới vực, không biết điểm này, hai bên có gì khác nhau không.
Tử Nhược Yên lộ vẻ sầu lo, ngược lại Lạc Nữ Ái bên cạnh rất hưng phấn: “Còn có thể làm sao, đương nhiên là một đường chém giết qua, chiến đấu không ngừng!”
“Ba người chúng ta kề vai chiến đấu, ở nơi này giết ra một vùng trời.”