Lạc Thao Thiên càng nhịn không được mà nói: “Bọn họ nghe lời như vậy sao?
Lạc Nữ Ái tỏ vẻ hưng phấn, nàng vội vàng nói tình huống mình nhìn thấy: “Đâu chỉ là nghe lời, bây giờ mấy tên tộc Huyết Văn sáng sớm thức dậy, đều phải quỳ xuống dập đầu, sám hối vì những người đã chết trong tay bọn họ.”
“Vào ngày cuối cùng của mỗi tuần, bọn họ sẽ ngồi quanh đống lửa, khóc lóc và trao đổi về hành trình tâm lý sám hối với nhau.”
“Vừa khóc vừa đánh bản thân, hét lên nói xin lỗi nữa đó.”
Nghe thấy lời của nữ nhi, Lạc Thao Thiên trừng lớn hai mắt, không nhịn được mà nhìn Tiêu Thiên.