“Không sai!” Lạc Thao Thiên phấn khích gật đầu.
Bốp!
Như gãi đúng chỗ ngứa, Lạc Thao Thiên nhịn không được mà vung tay lên đập vào đùi mình, vui mừng không thôi.
“Thì ra là thế, ta còn lấy làm lạ, không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào.” Lạc Thao Thiên như hiểu ra, bật cười thoải mái.
Ông tới gần Tiêu Thiên, không khỏi đưa tay lên xoa đầu đối phương, trong lời nói tràn đầy sự vui mừng khôn xiết: “Tiểu tử à, trong khi ta không biết gì thì con vẫn luôn giúp đỡ ta.”