Tuyết Chấn Thiên vừa ăn vừa nói, những năm này ông bị giam giữ nên rất thèm ăn.
“Nhưng năm đó, nhạc phụ của ta tấn thăng lên cấp Đạo quân nhị nhập nhất giai mà sao vẫn có thể đi ra đi vào bình thường được.” Tiêu Thiên ngồi bên cạnh hỏi.
“Chiến trường đột phá không tính, có thể đi ra không thể đi vào mà thôi. Cho nên bọn họ thường cố ý để người đi vào chiến trường hư không đột phá, trở thành con át chủ bài hỗ trợ bọn họ công phạt.” Tuyết Chấn Thiên tiếp tục giải thích, sau đó lấy cái cuốc đặt lên bàn.
“Mà bọn họ giam giữ ta, cướp đi huyết mạch của ta chính là hy vọng dùng cái cuốc tổ tiên để lại này để phá hủy bố trí của mấy cái chiến trường hư không cỡ lớn.”
“Trong chiến trường hư không cỡ lớn, tổ tiên bố trí giới hạn đạo giới, đó là một vùng rừng rậm hải dương.”