Xa hơn về phía trước, một quả bóng bong màn chắn thế giới rất lớn, cứ vậy mà lơ lửng ở bên kia.
Rất rõ ràng, chính là quê hương của tộc Linh Năng, nơi bị sương mù chết chóc che đậy.
“Không tệ, nhìn có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều rồi.” Tiêu Thiên trở tay cầm đao, dùng mũi đao của Kẻ Dẫn Đường gãi chỗ mình đang ngứa, đồng thời nhìn về phía trước.
“Ồ, không ngờ thế giới giới vực quê hương của tộc Linh Năng thoạt nhìn có vẻ rất lớn, ít nhất cũng là thế giới giới vực thượng vị.”
“Lạ thật đó, có quê hương thế giới giới vực thượng vị, không đến mức người nào cũng bị bắt làm nô lệ chứ.”