Tiêu Thiên tái mặt nhìn Tử Nhược Yên: "Dẫn cả nhà? Ai cũng đi rồi?"
Tử Nhược Yên khẽ gật đầu: "Đúng vậy. Ta cảm thấy không thỏa đáng lắm nên tới tìm chàng thương lượng. Có cần đi theo một chuyến không?"
"Nhất định phải đi một chuyến. Việc này quá nguy hiểm, quá đúng dịp." Tiêu Thiên nhìn chằm chằm Tử Nhược Yên, vội vàng nói: "Nguy cơ của vực trấn thủ vừa được giải trừ đã xảy ra chuyện thế này. Chỉ sợ giữa chúng có mối liên hệ gì đó."
"Chẳng lẽ kẻ địch đã thấy rõ mọi chuyện ở vực trấn thủ? Dù sao kẻ địch của chúng ta có thể cách cả dư vị phá hoại tường kép không gian để truyền lời nói, bản lĩnh chúng vượt qua tưởng tượng."
"Nguy hiểm! Nguy hiểm, nguy hiểm quá! Sao lại nông nổi thế cơ chứ?" Tiêu Thiên vội đến độ xoay vòng, đi qua đi lại tại chỗ.