Mọi người đều vác bàn xách ghế tới gần ngồi, ông cũng không để tâm.
Bọn họ đều là hậu sinh vãn bối ở trước mặt ông lão này, họ có thể sống tốt tới ngày hôm nay đều nhờ vào sự hy sinh hết mình của vị này.
Mời ông ăn uống thì đã là gì chứ?
Huống hồ, có thể được ngồi cùng bàn với Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh thì phải may mắn và vinh quang đến mức nào chứ.
“Cũng không biết sau khi tin tức truyền ra ngoài, lúc nào thuộc hạ hoàng đình cũ mới tìm được đến đây.” Lưu Mẫn Sinh lầm bầm, tán gẫu với mọi người xung quanh.