Đối với việc này, Trương Bằng Vân cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo gì, ngược lại khiêm tốn cúi đầu: “Lăn lộn ở bên ngoài, nếu như không có một chút bản lĩnh trong tay, vậy thì rất khó lọt vào mắt người.”
Nói đến chỗ này, Trương Bằng Vân lại nhìn Tử Như Ảnh bên cạnh.
Nhìn ánh mắt trượng phu, trên mặt Tử Như Ảnh cũng phiếm hồng.
Nhớ lúc trước bọn họ gặp nhau, chính là lúc mình ra ngoài rèn luyện, bị trận pháp vây khốn.
Cuối cùng, cuối cùng vẫn Trương Bằng Vân giải cứu mình, sau đó mới quen biết.