“Thân Vương đại nhân, có thể nghỉ ngơi được không?” Chung Linh đứng tấn ở đó, mồ hôi đầm đìa, tóc dính bết vào mặt, tức giận trừng mắt với Tiêu Thiên.
“Không được không được, trong khoảng thời gian ta không có ở đây, ngươi đã quá lười biếng.” Tiêu Thiên giơ đũa chỉ vào Chung linh đang đứng tấn: “Xem tốc độ tiến bộ thực lực của ngươi đi, giảm còn tám phần thôi, quá đáng.”
“Ở đâu ra chuyện thực lực có thể tăng lên liên tục chứ!” Chung Linh phản bác.
Tiêu Thiên không khỏi xua tay: “Không được không được, vẫn phải chăm chỉ luyện công mới được, ngươi và Lưu Diễm là những người đầu tiên cùng ta luyện võ, nếu thực lực quá tệ thì bản vương biết để mặt mũi vào đâu hả?”
Chung Linh tỏ vẻ đau khổ, thần trận dưới chân không ngừng gia trì áp lực lên nàng.