“Khoan nói đến tiểu tử ngươi bây giờ mạnh mẽ đến mức đáng sợ.” Nói đến đây, Tuyết Chấn Thiên tặc lưỡi nhìn Tuyết Phú Quý.
Nói ra thì hệ thống tu hành đặc thù của đối phương khiến ông chấn động không gì sánh nổi.
“Mặt khác, chỉ riêng cháu rể kia của con…” Nói đến đây, Tuyết Chấn Thiên không khỏi xoa trán mình.
Tuyết Cao Dương cũng kịp phản ứng lại, dở khóc dở cười và gật đầu: “Quả thật chỉ cần đứa cháu rể của đệ đệ ở đây là chúng ta không có gặp nguy hiểm gì cả.”
Rõ ràng là vãn bối nhưng sự tồn tại giống quái vật đáng sợ như Tiêu Thiên, lại khiến bọn họ cảm thấy hắn như một chỗ dựa to lớn và đáng tin cậy nhất.