Tuyết Trang Tỉnh càng nhìn càng kinh hãi, càng nói càng cảm thấy kỳ quái, ông không thể hiểu nổi tình hình bên dưới.
So sánh với nhau thì biểu cảm của Tuyết Nguyên Diệt lạnh lùng hơn rất nhiều nhưng ông vẫn cau mày: “Xuống trước đã rồi nói, tộc nhân đều đang nhìn, không hay lắm.”
Sau đó, hai người đỡ lấy Tuyết Hoa Thuần, dẫn theo mấy người lác đác sau lưng đáp xuống đất, bước tới phía trước đại tiệc yến hội này.
Mọi người ở trên mặt đất cũng đồng loạt đứng dậy, xúm lại xem tình trạng của mấy người trước mặt.
Thương tích của bọn họ đều không nhẹ, nhất là Tuyết Hoa Thuần, khí tức uể oải, đầu óc có chút mơ mơ màng màng.