๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Diệp Linh Nhi không hài lòng, giận dỗi nói: "Ta cứ gọi thì sao? Nếu không được, thế thì ngươi gọi ta là sư phụ đi. Dù sao theo lý mà nói, lẽ ra Tán thủ của Diệp gia không được truyền cho người ngoài."
Phạm Nhàn ngớ người sau đó lại cười khổ. Y biết những gì Diệp Linh Nhi nói là thật. Y học được Đại Phách Quan từ cô, đúng là đã chiếm được nhiều lợi ích từ đối phương; cũng không thể nào nói thêm điều gì để kéo giãn khoảng cách.
Hai người đi dọc bờ hồ, kể từ khi Diệp Linh Nhi trở thành Vương phi, hiếm khi cô có cơ hội xuất hiện nơi công cộng hay đấu võ với người khác cho vui. Hôm nay tình cờ giao thủ với sư phụ, tuy chỉ trong giây lát, nhưng cảm giác hưng phấn dị thường. Khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng, một lúc lâu sau cô đột nhiên nói: "Sư phụ, cha ta cũng đã trở về kinh đô."
Phạm Nhàn giật mình, nhận ra rằng cô muốn nhắc nhở y điều gì.