๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hắn luôn mong muốn Đằng Tử Kinh có thể bước lên con đường quan trường, cũng coi như không thiệt cho đối phương vì đã tận tâm phục vụ kể từ khi đón mình ở Đạm Châu, và vì cái chân bị thương. Có điều, tính cách của Đằng Tử Kinh rất giống với Vương Khải Niên, mặc dù có lòng với quan trường, nhưng lại càng yêu thích cuộc sống bên cạnh Phạm Nhàn. Thêm vào đó, hắn ta thực sự không thể tiếp thu được những quyển sách về binh pháp chiến lược, vì thế sau ba ngày đọc sách ở điền trang, hắn đã chạy về.
Gương mặt Đằng Tử Kinh biểu lộ vẻ ngại ngùng, nhưng nhanh chóng nghĩ tới chuyện quan trọng hơn, vẻ mặt hân hoan nói: "Thiếu gia, mau mau về phủ thôi, lão gia đã trở về, cả nhà đều đang chờ đón ngài."
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Phạm Nhàn nhíu mày, đi tới dắt tay Đại Bảo, chuẩn bị ra ngoài lên xe.
Đằng Tử Kinh theo sau y, cười nói: "Liễu di nương đã có tin vui."