๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Trong ba năm qua, đã có quá nhiều người bỏ mạng, bên phía ta cũng đã mất đi rất nhiều người, bên phía chúng cũng vậy. Thù hận giữa hai bên đã sớm biến thành máu tươi trong đất bùn, cho dù cố gắng tẩy rửa thế nào cũng không thể sạch nổi. Nếu lão nhị cho rằng có Diệp gia hỗ trợ là có thể kéo dài cuộc chiến... thế thì ta cũng sẽ đọ sức cùng hắn."
Phạm Nhàn quay đầu nhìn Lý Hoằng Thành, thong thả nói: "Nếu lão nhị từ chối rút lui, thế thì chuyện này cũng trở thành cuộc chiến sinh tử... Ngươi muốn ta nương tay cho hắn, liệu có từng nghĩ chuyện này cũng bằng ám hại tính mạng của chính mình? Ngươi có từng nghĩ tới đưa ra yêu cầu như vậy với ta... rất không công bằng không?"
Rất không công bằng... Lý Hoằng Thành nở nụ cười tự giễu, thở dài nói: "Ta chỉ hy vọng mọi việc có thể kết thúc một cách hòa bình."
"Chuyện đó phụ thuộc vào ý chí của Thái tử và Nhị hoàng tử!" Phạm Nhàn nói một câu rất giống với Hoàng đế, Ta chỉ là một thanh kiếm trong tay bệ hạ, muốn mọi việc kết thúc hòa bình, thế thì phải xem những gì mà hai vị này thể hiện được trước mặt bệ hạ."