๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vương Thập Tam Nhân vừa bước chân vào Tô Châu, là đến ngay Chiêu Thương tiền trang. Hắn biết rõ tiền trang này có mối quan hệ hợp tác với Minh gia, nhưng dù thế nào hắn cũng không người..., không, nên nói là khắp thiên hạ này chẳng ai có ngờ nổi - - tiền trang này... thực ra thuộc về Phạm Nhàn!
Đôi môi của hắn chút đắng ngắt, lại một lần nữa cảm nhận được vì sao sư phụ lại coi trọng Phạm Nhàn đến vậy, vì sao lại muốn hắn đến đại diện cho một phần thái độ của mình. Hắn cũng biết những lời Phạm Nhàn nói với hắn trong ngôi miếu đổ nát kia không phải là giả. Chiêu Thương tiền trang đã sở hữu đủ nhiều giấy nợ của Minh gia, còn trong việc này, hắn chỉ là một tên tay chân đòi nợ... cũng không thể thay đổi được mọi chuyện.
Cho dù bây giờ hắn thông báo cho Đông Di thành hay cho Minh gia cũng không thể thay đổi sự thật đã được định sẵn này.
Minh gia xong đời rồi! Nói chính xác hơn, kể từ khi Minh Thanh Đạt quỳ gối trước mặt Phạm Nhàn, âm thầm giết chết Minh lão thái quân, dựa vào thái độ bi thương kêu gọi lòng đồng cảm của mọi người trong thiên hạ, trì hoãn cú đánh sấm sét của Phạm Nhàn... thực ra Minh gia đã xong đời rồi.