๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một tiếp bốp giòn giã vang lên! Minh Thanh Đạt đột nhiên tát thẳng tới, đánh Minh Lan Thạch ngã lăn ra đất!
Minh Lan Thạch ôm gương mặt tê dại, nằm nửa người mặt trên đất, cảm thấy có máu tươi chảy ra trong miệng, nhìn phụ thân giận dữ như sư tử phát bệnh, hoàn toàn không nói nên lời.
"Nha môn? Nha môn à! Ngươi cũng biết đó là nha môn cơ à! Nha môn trà muối không dám điều tra nhà ta... Nhưng chẳng lẽ Giám Sát viện không thể ép họ điều tra?" Minh Thanh Đạt hạ giọng gầm thét, ánh mắt hỗn tạp đầy tức giận, chán nản và không thể tin nổi: "Dương Kế Mỹ! Đầu óc ngươi phát điên rồi à? Cái tên bán muối đó chỉ là chó của Tiết Thanh! Chỗ ở của Phạm Nhàn tại Tô Châu chính là Hoa Viên của hắn!"
Trong lòng Minh Thanh Đạt bỗng lạnh buốt, đạp mạnh lên người con trai, cắn răng mắng: "Sao ta lại nuôi ra một đứa con ngu dốt phá hoại như ngươi cơ chứ!"