๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Trong suốt một năm vừa qua, cả ngươi lẫn ta đều cảm thấy không thoải mái. Nhưng bây giờ tính sổ đã xong, cũng coi như chúng ta đã được giải thoát."
"Mặc dù đại nhân thích sỉ nhục người khác, nhưng chắc lần này đến đây không chỉ đơn giản là khoe khoang thành tích." Minh Thanh Đạt ngắt lời y, nhìn thẳng vào hai mắt y và nói: "Chắc đại nhân sẽ dùng những người này từ từ gạt ta ra, nhưng ngài... không thể nhốt ta trong nhà mãi được, thể nào ta cũng thoát ra."
"Điều ta đang muốn nói chính là về vấn đề này." Phạm Nhàn nói rõ từng câu từng chữ: "Ngươi, không thể rời khỏi Minh Viên."
Minh Thanh Đạt lạnh lùng cười nói: "Ngươi dựa vào đâu?"