๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lý Vân Duệ nói một cách cay nghiệt: "Đúng vậy, chỉ muốn tự thuyết phục bản thân thôi... Để cho ngươi cảm thấy tự tay giết chết muội muội của mình, muội muội đã đi theo bên cạnh ngươi từ nhỏ, đã dành vô số tháng năm cho ngươi; đó không phải là lỗi của ngươi, mà chỉ do ta... đáng phải chết!"
Khi nói đến "đáng phải chết", giọng nói của Lý Vân Duệ trở sắc bén hẳn lên.
Còn Hoàng đế, khi nghe tới chỗ "Đông Cung" đã nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Dẫu sao ngươi cũng là muội muội ruột thịt của trẫm, là người mà mẫu hậu yêu thương nhất. Nếu không đến mức này, dù sao trẫm cũng sẽ bảo vệ cho ngươi vinh hoa phú quý cả đời... Ngươi đảo loạn triều cương, che giấu tư binh, vận dụng Minh gia, thành lập Quân Sơn hội, có cái nào không phải tội lớn khi quân. Nhưng những chuyện đó có đáng gì... dù sao ngươi cũng là muội muội mà trẫm thương yêu từ nhỏ, trẫm không trách tội ngươi, ngươi cũng không cần phải mang tội... Trong những năm qua, cho dù là việc ngươi bán đứng thằng nhóc Ngôn Băng Vân, hay âm mưu ám sát Phạm Nhàn, trẫm đều không trách móc gì ngươi. Bởi vì... trẫm không thấy mấy chuyện đó có gì ghê gớm."
Hắn mở to đôi mắt, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại: "Nhưng ngươi không nên nhúng tay vào chuyện giữa mấy đứa cháu trai của mình... Đứa thứ hai đã bị ngươi lôi kéo vào con đường sai lệch, mặc dù bề ngoài vẫn giả vờ tốt đẹp."