๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vệ Hoa vô thức lắc đầu, khóe môi nở một nụ cười tự giễu đầy cay đắng. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, không thể suy đoán hai huynh đệ nhà họ Phạm theo lẽ thường. Hiện giờ hắn là Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ Trấn Phủ ti Bắc Tề, kế nhiệm chức vụ của Thẩm Trọng năm xưa. Đại bộ phận mật thám của Bắc Tề đều do hắn khống chế, lòng tin của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đối với hắn không thể nói là không dày, quyền lực của hắn không thể nói là không lớn; nhưng một khi đối diện với huynh đệ họ Phạm tới từ phía nam, Vệ Hoa vẫn cảm thấy có chút gì đó căng thẳng.
Phạm Nhàn quản lý là Giám Sát viện, là người “đồng hành” danh chính ngôn thuận cùng Vệ Hoa. Chẳng qua Vệ Hoa biết rõ mình không lão làng trong nghề này bằng Phạm Nhàn, Cẩm Y vệ của Bắc triều cũng không có quyền lực lớn như Giám Sát viện của Nam triều, nên nếu hai người thực sự phải giao chiến xuyên biên giới quốc gia, bản thân hoàn toàn không thể để làm khó đối phương.
Về Phạm Tư Triệt, Vệ Hoa nhìn thiếu niên mập mạp ngồi bên cạnh đãi khách, khẽ nhíu mày. Đối với nhân vật này, hắn thừa nhận hai năm trước đúng là mình đã nhìn lầm. Vốn tưởng chỉ là Phạm Nhàn mượn quyền lợi trong tay, đưa đệ đệ mình đến Bắc Tề lánh nạn, không ngờ hơn một năm trôi qua, Phạm Tư Triệt ẩn sau bức màn, lại nắm vững tuyến đường của Thôi gia năm xưa, cơ nghiệp ngầm cũng dần thịnh vượng.
Hoàn toàn không phải độ nhạy bén và năng lực thương nghiệp mà một thiếu niên bình thường nên có.