๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phía kinh đô đã sớm có ý kiến về chuyện này, bây giờ Môn Hạ Trung Thư mới đưa ra ý tưởng, chẳng phải sợ thằng nhãi Phạm Nhàn nhà ngươi lén lút bán sạch đồ vật trong Nội Khố à?
Chẳng qua Phạm Nhàn ở Giang Nam một năm rưỡi, hợp tác rất tốt với Tiết Thanh, hai người bọn họ cũng khá ăn ý, Tiết Thanh cũng kiếm được không biết bao nhiêu lợi ích từ Phạm Nhàn. Hắn cũng không tiện nói quá rõ, sau khi suy nghĩ một chút bèn đáp: "Cũng không phải không thể cho người ta đến kiểm tra, nhưng ngươi có mâu thuẫn với Đô Sát viện, nếu để họ đến kiểm tra, ai biết liệu họ có công khai báo thù riêng hay không."
Những lời này vĩnh viễn chỉ được nói ra riêng tư giữa các vị đại quan.
"Không thể ngăn cản được sao? Lão già Thư Vu và Hồ Đại học sĩ rảnh rỗi quá không có việc gì làm à?" Dù sao trong thư phòng không có người ngoài, Phạm Nhàn tức giận nói ra, nhưng y biết rõ, trên danh nghĩa là do Môn Hạ Trung Thư ý kiến, nhưng thực tế là ý tứ của Hoàng đế. Cả Giám Sát viện lẫn Nội Khố đều nằm dưới quyền kiểm soát của mình, chung quy cũng không phải là cách hay. Trong Giám Sát viện ở kinh đô có cài cắm Hạ Tông Vĩ để bày biện, nhưng bị Trần Bình Bình ép đến mức không dám thở. Thế này là quấy phá sang phía Giang Nam.