๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn lắc đầu, đặt báo cáo của viện xuống. Từ khi Tiết Thanh bắt đầu dâng tấu, y đã trốn khỏi Tô Châu, chưa trở về Hàng Châu ngay, cũng không tới Ngô Châu, chỉ là hóa trang thành dân chúng bình thường, lên thuyền, theo bản năng muốn càng xa khỏi vòng xoáy chính trị này càng tốt.
Y cũng biết chuyện Nhị hoàng tử dâng tấu bảo vệ Thái tử, trong lòng nghĩ thầm lão nhị này cũng thực tàn nhẫn.
Y lại nghĩ về trận đại thắng ở Thương Châu, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. Trong mây chuyện chiến sự này, từ xưa tới nay y luôn dốt đặc cán mai, chỉ cảm thấy loại nhân vật đáng sợ như Thượng Sam Hổ, sao lại chịu thiệt thòi nặng nề như vậy dưới tay Yến Tiểu Ất? Mấu chốt nhất là tùy tiện khơi mào chiến sự là tội lớn, dân chúng và thần tử còn có thể vui mừng như đang xem kịch, nhưng sao Hoàng đế cũng vui vẻ như thằng ngốc vậy?
o O o