๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lời còn chưa dứt, Hoàng đế đã nổi giận nói: "Lòng hiếu thảo không phải là thứ để lôi làm cái cớ... trốn đi xem, trẫm xem ngươi còn trốn đi đâu được!"
Phạm Nhàn trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm ngài muốn phế Thái tử, mình chẳng qua chỉ không muốn xen vào thôi, đâu không đến mức phẫn nộ như vậy chứ? Chẳng qua lúc này trong lòng y đang có vô vàn nghi hoặc và lo lắng, cũng không ngốc đến mức cãi nhau với Hoàng đế, cười nói: "Thần là con giun cái dế trong tay bệ hạ, có trốn cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ngài."
Rõ ràng lời tán tụng này không thể thay đổi tâm trạng Hoàng đế, chẳng qua dường như Hoàng đế cũng không muốn truy cứu việc này, lạnh nhạt nói: "Nếu đã là đến đây tận hiếu, thế thì tranh thủ thời gian lên chẩn bệnh đi, nếu không chữa được cho khỏe lại thì cẩn thận lớp da của ngươi!"
Nói xong câu đó, Hoàng đế đứng dậy, ghé tai lão phu nhân nhẹ nhàng nói: "Nhũ mẫu, nhũ mẫu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối trẫm lại đến thăm người."