๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nàng muốn một Khánh Quốc mạnh mẽ và giàu có, trẫm đã làm được." Gương mặt Hoàng đế toát lên vẻ kiên định, "Nhìn khắp thiên hạ, Khánh Quốc chính là quốc gia mạnh nhất đương thời, con dân Khánh Quốc sống sung sướng hơn bất cứ một thời đại nào trong lịch sử. Trẫm nghĩ điều này cũng đủ an ủi cõi lòng nàng."
Phạm Nhàn trầm mặc không nói gì. Mmấy năm nay sau khi chuyển sinh, y thường xuyên tự hỏi, rốt cuộc Khánh Quốc là một quốc gia như thế nào, rốt cuộc Hoàng đế là người thế như nào. Mặc dù sau khi vào kinh, y đã hiểu rõ hơn về mọi thứ, cuối cùng cũng chạm đến cái kia trái tim Hoàng đế vốn đầy tự tin, tự luyến, tự đại, tự ngược... Nhưng y không thể không thừa nhận một điểm, cho dù là trận đại hồng thủy năm ngoái, bão tuyết năm nay, cơ cấu quan viên Khánh Quốc vẫn hoạt động cực kỳ hiệu quả, nhân trù phú, chính trị minh bạch, đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với trong sách sử mà Khâm sai trước từng xem.
Nói cách khác, hiển nhiên lúc này Khánh Quốc đang trong thời kỳ thịnh trị, thậm chí còn là thời kỳ hoàng kim. Hiển nhiên Hoàng đế bệ hạ bên cạnh y là minh quân, thậm chí còn là Thánh quân - nếu tiêu chuẩn của Hoàng đế chỉ là để cho bách tính ăn no bụng.
"Nàng nói quan viên triều đình cần giám sát. Được, từ khi còn là Thái tử, trẫm đã đưa lời lời khuyên phụ hoàng thiết lập Giám Sát viện."