๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Là thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất." Hoàng đế bệ hạ đứng ở bên cạnh lan can đá, nhìn xuống dưới chân núi. Tuy rõ ràng là hắn không thấy rõ phía bên dưới đang xảy ra chuyện gì, nhưng cũng thấy được vẻ bất an trong mắt của Phạm Nhàn và Hồng lão thái giám. Hắn lạnh lùng nói: "Cấm quân không phải là đối thủ của bọn chúng."
"Thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất?" Phạm Nhàn nhướng mày, lập tức liên tưởng đến trận đại thắng kỳ quái một tháng ở Thương Châu và Yên Kinh. Tuy y vẫn không biết Yến Tiểu Ất dùng biện pháp nào đưa những binh sĩ này đến chân Đại Đông sơn, nhưng kẻ địch đã đến, lúc này nghĩ mấy thứ đó chỉ đơn thuần là lãng phí thời gian.
"Ngươi là Đề ti Giám Sát viện, một nhánh quân đội xâm nhập ngàn dặm, vào trong quốc cảnh, đáng chịu tội gì?" Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn, mỉm cười hỏi.
Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, biết bệ hạ đang đùa. Chỉ có điều lúc này tình thế dưới chân núi hung hiểm như vậy, y nào có tâm trạng đùa giỡn, đáp: "Cho dù phía bắc Đàm Châu có mật đạo, nhưng Giám Sát viện cũng phải nhận được tin đồn, cho nên thần cho rằng, trong viện có người đang giúp hắn."