๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ai ngồi lên cái ghế kia, để cho y quyết định? Đây là di ngôn hay là thứ gì khác? Vấn đề nằm ở chỗ, cho dù mạng của mình có lớn, chạy được nghìn dặm về kinh đô trước khi Trưởng công chúa tuyên bố mọi chuyện, nhưng mình có thực lực gì để biến ý muốn của bản thân thành hiện thực?
Đây không phải là Minh gia ở Giang Nam, không phải Thôi gia, không phải quan triều trong kinh đô, không phải kẻ đáng thương trong Khâm Thiên giám, mà là hoàng cung, là quyền nắm giữ thiên hạ!
Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười khổ, cho dù mình là quyền thần Khánh Quốc, nhưng trên tay không có một binh một tốt nào, lấy cái gì mà thay bệ hạ ổn định kinh đô? Lại dựa vào đâu để quyết định cái ghế kia thuộc về ai?
"Trẫm, sẽ không thua." Khóe môi Hoàng đế nở một nụ cười, ý cười tràn đầy sát ý lạnh lùng, "Cho dù thua, có Diệp Lưu Vân và Tứ Cố Kiếm thay trẫm bồi táng, còn sợ gì nữa? Ngươi cũng không cần lo lắng, Trần Viện trưởng ở kinh đô, Thái hậu ở trong cung, đám người đó không thể gây ra bao nhiêu sóng gió, ngươi cầm ngọc tỷ của trẫm đi, nếu có người ngăn cản ngươi... giết hết!"