๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Xử lý xong mọi việc, Phạm Nhàn đóng chiếc rương lại, ôm khẩu súng vào trong ngực, nghỉ ngơi một chút, nhưng dù sao cũng không thể chuyển vào trạng thái minh tưởng chân chính. Thứ nhất là vì Yến Tiểu Ất trong rừng núi phía sau tựa như một con hổ điên, bám sát lấy mình; thứ hai là cảm giác tiếp xúc với kim loại trong ngực, khiến tinh thần của y hơi phân tán.
Y cảm thấy dường như không phải mình đang ở Khánh Quốc, không phải ở trong thế giới này, mà cứ như trở lại trong thế giới cũ đã lâu ngày không gặp, trong núi rừng Vân Nam, liều mạng chiến đấu cùng đám lính đánh thuê hung ác.
Loại cảm giác hoang đường này, khiến tâm hồn của y trở nên hơi méo mó. Có điều cảm giác mệt mỏi mãnh liệt và phấn khích kỳ vọng vào chuyện tiếp theo, khiến y không thể ném khẩu súng này đi.
Chạy trốn từ bờ biển đến nơi này, Phạm Nhàn suốt chặng đường chưa có cơ hội phản kích, có lẽ là do tính cẩn thận từ trong xương tủy phát tác, y cứ thế mang cái rương sau lưng chạy vào trong rừng rậm. Lúc đi ngang qua Đạm Châu, y sợ đem lại tai họa không lường được cho bách tính và tổ mẫu trong thành, đương nhiên không thể đi vào cầu viện, kéo thành một đường vòng cung ra phía xa, dẫn đoàn người Yến Tiểu Ất tới núi rừng phía sau vách núi.