๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong khoảnh khắc này, Cao Đạt tự cho là mình đã bay lên.
Hắn bay qua tầng tầng rừng xanh bên hông Đại Đông sơn, bay qua sương mù mờ nhạt trong rừng, bay qua những mũi tên nhanh chóng bắn đến, càng lúc càng cao.
Bay càng cao, nhìn càng xa, trong khoảnh khắc đó, Cao Đạt nhìn thấy sơn môn dưới chân núi, nhìn thấy trên con đường đá dài, những phiến đá màu xanh kia đã nhiễm vết máu, ánh đao lóng lánh trong rừng, bên cạnh con đường đá là ánh kiếm giống như rắn rết.
Sau đó hắn rơi xuống, nặng nề ngã sầm xuống, không biết gãy mất bao nhiêu cành cây, bịch một tiếng đập vào mặt đất ẩm ướt trong rừng, suýt nữa rơi xuống vách núi dốc đứng.