๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tứ Cố Kiếm bình tĩnh trở lại, quay sang kính trọng nói với Hồng lão thái giám: “Cho dù công công có ở đây, Diệp Lưu Vân cũng sẽ ra tay.”
Hắn nói câu cuối cùng, cũng là để giải thích với Khánh Đế: “Diệp Lưu Vân không ra tay, tất nhiên là có nguyên nhân của mình, cho nên ta cũng chỉ có thể... xem xem rốt cuộc vì sao hắn không lập tức ra tay.”
Diệp Lưu Vân nở nụ cười hòa hoãn, nghiêng người nói với Tứ Cố Kiếm: "Si kiếm, lúc này mà ngươi vẫn chưa cảm nhận được sao?"
Tứ Cố Kiếm thân hình thấp bé, do đó cái nón trên đầu lại có vẻ rất to, bóng tối hiện lên, che khuất hoàn toàn gương mặt của hắn, nhưng cho dù bóng tối đậm đến mức nào, dường như mọi người trên đỉnh núi vẫn nhận thấy được một nụ cười khổ trên khóe môi kèm theo một vẻ kinh ngạc trên gương mặt vị Đại tông sư này.