๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại hoàng tử cúi đầu, lòng đầy căng thẳng, biết nãi nãi vẫn không yên lòng về mình. Nhưng với tình cảm buồn bã lúc này, hắn không muốn quan tâm đến những chuyện này.
Trời đã tối, tiếng chuông bên ngoài đã dừng lại, ánh nến trong Thái Cực điện xao động, tạo nên một bức tranh u ám và bất ổn. Lúc này, người điều hành thực sự của Khánh Quốc, vị Thái hậu cao tuổi bất ngờ ho một tiếng, trong mắt lóe lên chút cảm xúc phức tạp. Bà điềm nhiên nói nói: "Trong hoàng cung... gọi Trưởng công chúa và Thần Quận chúa vào cung tạm trú, tiểu thiếp mang thai của Phạm Nhàn... cũng nên vào cung cùng."
"Tuân lệnh."
Hoàng thái hậu đã lâu không quan tâm đến các vụ việc, có điều lúc này mỗi một chủ ý lại rất rõ ràng nhắm thẳng vào lòng người. Bà muốn trong thời gian ngắn nhất, cô lập toàn bộ kinh đô với bên ngoài, kiểm soát những nhân vật có khả năng gây ra náo loạn vào trong hoàng thành.