๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong lòng hai người cùng nảy sinh một câu trả lời tương đồng. Nhưng nếu suy luận từ đó, có lẽ sẽ chạm đến một sự thật nào đó rất hoang đường, cho nên cả hai đều khôn khéo không đào sâu. Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Phủ đệ nhà vốn thân thiết với Viện trưởng, nhưng gần đây kinh đô hỗn loạn, ta không thể quay lại viện, nghe nói trong viện cũng rối ren. Chẳng hay Vương phi có biết vì sao lại như vậy?"
Vương phi nhìn y, im lặng một lúc rồi đáp: "Mọi người đều biết, một khi bệ hạ không còn, động thái tiếp theo của Trần Viện trưởng mới là thế nhưng chốt. Ta không tin Trưởng công chúa không nhận ra điều này. Ngay ngày đầu, Thái hậu đã triệu Trần Viện trưởng vào cung..."
"Trước đây ta cứ tưởng ông ấy đã vào cung, nhưng sau đó không có tin tức gì, mới biết có uẩn khúc." Phạm Nhàn vẫy tay: "Tuy mười ba Thành Môn ti kiểm soát chặt chẽ, nhưng cũng không thể biến Trần Viên thành hòn đảo cô lập được."
Lông mày y nhíu lại, kể từ khi trở lại kinh đô, y chỉ có thể âm thầm liên lạc với một số thuộc hạ trong viện, không rõ chi tiết trong viện nhưng cũng có thể cảm nhận được do chuyện Đề ti mưu phản nên Giám Sát viện đang trở nên bàng hoàng. Mà Trần Bình Bình vốn phải trấn giữ trong Giám Sát viện, không hiểu sao lại chưa vào kinh theo ý chỉ của Thái hậu.