๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: "Nếu vậy, tại sao công gia lại chọn cách ẩn mình sau bức màn, chứ không can đảm xông lên tiền tuyến?"
"Xuất hiện đột ngột trong điện, công bố chiếu chỉ, đối mặt với thế vây hãm của cao thủ trong cung..." Phạm Nhàn mỉm cười cay đắng: "Đúng là rất oai hùng, nhưng có vẻ khó mang lại kết quả tốt."
Y thu liễm hết nụ cười, nói với thái độ nghiêm túc chưa từng thấy: "Hai mươi ngày trước, trên mặt cỏ của một đỉnh núi hoang, ta đã học được một vài thứ đi. Từ giờ trở đi, ta không còn sợ chết, tuy vẫn trân trọng từng phút giây hiện tại, nhưng nếu số phận đã định, ta mong sao cái chết của mình có chút ý nghĩa."
Vương phi im lặng.