๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không biết đây là tiểu thư nhà ai, dưới lưỡi dao đen nhánh loáng thoáng mùi máu tươi, cô nương này run rẩy sợ hãi đáng thương. Hai hàng lông mày nhíu lại, như muốn kêu cứu.
Vị cô nương này trông hoàn toàn xa lạ với Phạm Nhàn, y chưa hề quen biết, cũng không có lòng thương tiếc cái đẹp. Thấy vị cô nương sắc mặt tái mét sắp mở miệng kêu cứu, tay trái y mau lẹ bịt miệng cô, ngón tay sẵn sàng che kín huyệt đạo khiến cô tạm thời bất động...
Nhưng chưa kịp chạm vào, Phạm Nhàn ngạc nhiên phát hiện tiểu thư xa lạ đang bị mình khống chế đã khẽ rên rỉ rồi hôn mê bất tỉnh trong lòng bàn tay.
Phạm Nhàn ngớ người trong chốc lát, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên cổ cô gái, xác nhận cô thật sự bất tỉnh chứ không phải giả vờ. Y không khỏi ngạc nhiên thu tay lại, đỡ cô nằm xuống ghế. Nhìn lại đầu ngón tay, Phạm Nhàn nhíu mày, tự hỏi tại sao vị tiểu thư này lại ngất đi dù y chưa kịp dùng thuốc mê.