๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn dẫn chân khí đến hai tay, không nắm vai cô mà chỉ cảm nhận vai cô run rẩy. Y cảm thấy vô cùng bối rối, có vẻ đã rơi vào một loại vấn đề nam nữ nào đó. Nhưng Phạm Nhàn nhớ rất rõ, chắc chắn mình không làm tổn thương một thiếu nữ họ Tôn nào. Thậm chí, y chưa hề gặp cô gái này!
"Bảo Ngọc..." Tôn Tần Nhi trong lòng Phạm Nhàn nức nở, đột nhiên lẩm bẩm hai chữ như nói mơ.
Phạm Nhàn giật mình, đẩy cô ra khỏi vòng tay, nhẹ nhàng nói: "Cô nương, mau tỉnh lại đi."
Mà nói tỉnh lại, Tôn Tần Nhi liền tỉnh dậy, kêu lên kinh hãi rồi lùi lại. Nghĩ đến việc vừa rồi mình rất thiếu đứng đắn lao vào vòng tay một nam nhân xa lạ, trong lòng vừa mừng vừa sợ, vừa xấu hổ vừa tức giận, ngồi xuống khóc nức nở.