๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Từ kinh đô đi về hướng Tây, vòng qua dãy núi Thương Sơn xanh biếc, đi ngang qua vài nhánh sông trong vắt, rồi mười mấy ngày sau, bước vào vùng đất trồng trọt bao la cả trăm dặm của quân đội - khu vực Tây Lương, một trong bảy khu vực lớn của Khánh Quốc. Đây là nơi nghèo khổ nhất Khánh Quốc, nhưng cũng là nơi có phong cảnh kỳ lạ nhất.
Vùng đất này, phần lớn từng là nơi Trung Nguyên và người Hồ tranh chấp, chinh chiến liên miên hàng trăm năm. Cho đến khi Đại Ngụy suy yếu, Khánh Quốc cùng tiền thân của đất nước này bắt đầu lớn mạnh, vương quốc chư hầu âm thầm quật khởi. Khi đó các quốc gia này chưa tiến sâu vào đại lục nhưng đã bắt đầu đòi người Hồ trả nợ máu và đất đai ngàn năm.
Sau nhiều năm chinh chiến, bao người hy sinh, cuối cùng vùng đất này thuộc về Khánh Quốc. Đồng thời, không ít thành trì mới được xây dựng, dân chúng được đưa đến định cư. Tuy vậy đây vẫn là vùng đất mới khai phá nên ngoài việc canh tác, thương nghiệp không phát triển, cũng không có nhiều sản vật có giá trị. Cho đến gần đây, tình trạng dân chúng bỏ trốn mới dịu đi phần nào.
Chỉ có đồng ruộng bằng phẳng rộng lớn nhưng thiếu người quản lý, cùng chân trời mênh mông vô tận và những gò đất nhô lên, phía xa là sa mạc hoang vu, cảnh vật thật thê lương.