๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn mỉm cười, giơ chén rượu lên: "Điều ta muốn biết cũng không nhiều."
"Trước hết ta phải xác nhận an nguy của Công chúa." Hồ Ca, đệ nhất cao thủ dưới trướng Tây Hồ Tả Hiền vương, uy danh chấn động Tây Thùy, rất được người Hồ tôn sùng, khí phách đương nhiên cũng phi phàm. Nhưng khi nói tiếng Hán, giọng điệu hơi mất tự nhiên, khiến phong thái kém uy nghiêm đi phần nào.
Phạm Nhàn lấy từ trong ngực ra một cái móc ngọc, đưa cho Hồ Ca. Nhận lấy móc ngọc, lông mày Hồ Ca nhíu chặt, có vẻ đang chìm vào dòng suy nghĩ. Phạm Nhàn im lặng quan sát, không làm phiền hắn hồi tưởng.
Mỗi quan hệ giữa Giám Sát viện và cao thủ số một dưới trướng Tả Hiền vương không phải nhờ Phạm Nhàn có bản lĩnh thông thiên, mà là do đối phương tự mình tìm đến, qua con đường vô cùng rắc rối. Đối với những người chủ động tìm tới cửa, thái độ của Giám Sát viện luôn như một - không chủ động, không hứa hẹn, không chịu trách nhiệm.