๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta cũng từng chứng kiến cái chết." Lý Hoằng Thành trừng mắt nhìn hắn: "Ba năm trên thảo nguyên, số người chết ta thấy còn nhiều hơn ngươi, nhưng rồi sao nữa? Lịch sử vĩnh viễn như vậy, lý tưởng của ngươi vốn đã nực cười lắm rồi, biết không?"
"Lý tưởng có vẻ nực cười nhưng vẫn là lý tưởng." Phạm Nhàn chéo hai tay trước ngực, trấn tĩnh nói: "Nếu con người không có lý tưởng, thì có khác gì chờ chết?"
"Toàn bộ Khánh Quốc không ai ủng hộ cái gọi là... lý tưởng của ngươi cả." Lý Hoằng Thành cũng dần bình tĩnh lại, lắc đầu thương tiếc nói: "Kể cả Trần Viện trưởng, kể cả Phạm Thượng thư, không ai ủng hộ suy nghĩ đó của ngươi cả."
"Ta biết." Phạm Nhàn nói: "Ta vốn khác hẳn phần lớn mọi người. Ta chỉ muốn dùng sự thật để thuyết phục Bệ hạ."