๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thanh niên tự xưng họ Ngụy, tên Vô Thành, chắc là tên giả. Theo lời hắn, hắn cũng là thương nhân đi vào thảo nguyên buôn bán nhưng bị mắc kẹt ở lại đây đã 3 tháng.
Có điều, Phạm Nhàn đã có suy tính trong lòng, tất nhiên sẽ không tin những lý do đó. Là thương nhân, làm sao có thể dễ dàng ra vào Vương trướng như vậy? Hữu tâm tính toán vô tâm, dùng thái độ chân thành đối phó với thanh niên nhớ nhà, Phạm Nhàn dễ dàng lừa gạt khiến hắn nói ra một số điều.
Đặc biệt là đôi giày da người Hồ đã bị mài mòn của thanh niên, tiết lộ hắn đã ở thảo nguyên đã lâu. Qua đó, Phạm Nhàn thu thập được nhiều thông tin hữu ích, ví dụ như người Trung Nguyên ở Vương trướng không chỉ một mình thanh niên này, tối thiểu cũng phải mười người trở lên, hay những thay đổi nhỏ của Vương trướng trong hai năm qua...
"Dù sao đây cũng là địa bàn của người Hồ, lần này hết hàng rồi, Ngụy huynh nên về Trung Nguyên." Phạm Nhàn chân thành mời: "Đi cùng đoàn buôn chúng ta, trên đường đi an toàn cũng được bảo đảm."