๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn kinh ngạc nhìn hắn, dù không tận mắt chứng kiến Thập Tam Lang ám sát Tả Hiền vương, xông ra khỏi trướng bồng người Hồ liên miên khi ấy, nhưng những vết đao khắc sâu trên người đều như kể lại những cảnh tượng đã xảy ra trên thảo nguyên mười mấy ngày trước.
Lần gần nhất nhìn thấy đồng đội chi chít vết thương là lúc nào nhỉ? Chắc là khi ở kinh đô Bắc Tề, xé rách chiếc áo trắng của tên công tử kia. Phạm Nhàn nhìn Vương Thập Tam Lang trên giường, bỗng nhiên có cảm giác như đang nhìn thấy Ngôn Băng Vân.
Có điều vết thương của Thập Tam Lang lần này nặng hơn Ngôn Băng Vân. Hơn nữa, Phạm Nhàn hiểu rõ quan hệ giữa hai người với mình hoàn toàn khác biệt. Ngôn Băng Vân là thuộc hạ, là cánh tay của mình, nhưng cũng là trung thần của Khánh Quốc. Còn Thập Tam Lang ba năm trước đây quy phục mình dựa trên lợi ích của Đông Di thành. Con mắt Phạm Nhàn híp lại, nhìn Thập Tam Lang đang hôn mê, trong lòng hơi băn khoăn không hiểu, phải chăng đối với một số người, lời hứa hẹn lại quan trọng đến thế, thậm chí còn hơn cả tính mạng?
Phạm Nhàn nhíu mày, Thập Tam Lang đang hôn mê cũng nhíu mày theo.