๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Lúc này Mộc Bồng mới có thể nói chuyện, ánh mắt thoáng chút bất đắc dĩ: "Tiểu Phạm đại nhân, ta chỉ là đại phu, sao lại cưỡng ép như vậy?"
"Ngươi cũng chẳng phải mỹ nhân, ta cưỡng ép làm gì?" Phạm Nhàn lắc đầu: "Ta chỉ muốn biết, ngươi thân là nhị đệ tử của Khổ Hà, sao hai năm qua ngươi lại trốn ở Nam Khánh?"
Mộc Bồng mỉm cười đáp: "Lý do à? Chắc ngài cũng biết, không phải sức khỏe của Trần lão Viện trưởng ngày càng tốt sao?"
Phạm Nhàn nhíu mày sâu hơn: "Đó mới là điều ta không hiểu. Lão Viện trường càng khỏe mạnh thì người Bắc Tề các ngươi lại càng phiền lòng chứ?"
Y đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Mộc Bồng, hỏi: "Có phải đây là di ngôn trước lúc lâm chung của Khổ Hà?"